TÔI ĐÃ THẤY Ở KHE SANH, HÀ GIANG, MA LÂM, BÌNH PHƯỚC...


Tôi đã thấy
Những linh hồn chiến binh nhớ mẹ
Đang vất vưỡng, lang thang ven suối, ven đồi...
Hồn nguyên quán Thái Bình dật dờ, hồn sinh ở Phan Rang khóc kể...
Có những hồn thở dài nhớ nước Mỹ xa xôi...

Có những hồn cứ tưởng mình đang sống
Hễ gặp hồn ai cũng nhoẻn miệng cười
Rồi cất tiếng ca mơ ngày chiến thắng
Mong về nhà để mẹ dắt đi chơi...
Tôi đã thấy
Cả rừng hồn chưa siêu thoát
Họ choàng vai nhau như không phải cựu thù
Thường họ hát, kể mỗi ngày về cô gái cạnh nhà, về con đường làng và mẹ...
Bốn mươi mấy năm rồi họ vẫn khóc, hát, kể say mê...

Tôi đã thấy ở Hà Giang bữa đó
Hồn hỏi hồn sao ta phải hy sinh?
Sao người sống không cho hồn tử trận?
Hồn vị quốc vong thân chứ đâu phải chết bất thình lình...

Những cuộc chiến trên đất nước này như chưa hề siêu thoát
Người chết chắc đã cho qua nhưng người sống cứ bươi xới oán thù
Trong hương khói tôi nguyện cầu cho mẹ
Đón đủ mấy đứa con về từ muôn nẻo âm u.
-Sưu tầm-.